Tuesday 27 December 2016

Em sắp phải xa mái trường tiểu học. Hãy viết cảm xúc của em khi phải xa trường

Chỉ còn ít ngày nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Đại Đình yêu dấu –
nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa
thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học. Tất cả đang dần xa, dần xa,
tiễn em lên ngôi trường mới : trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp
đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.
Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất
sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi.
Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng
mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy
đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình
tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ.
V ào lớp Một, em được học cô Hoa. Cô Hoa là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm
khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi,
thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em
thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể
làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.
Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều .
Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng
biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ
chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này.
Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân
trường này nữa. Lại còn cánh cổng xanh. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học
… Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.
Được lên lớp Sáu, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và
một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải .
Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng
thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này,
chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý
nghĩa thật đẹp biết bao.

6‘‘ Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những
bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập
đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày
em trở về nơi đây…’’
  

Hãy tả ngôi trường thân yêu đã gắn bó với em nhiều năm qua.

Đã bốn năm trôi qua kể từ ngày tôi bắt đầu học tiểu học. Biết bao nhiêu kỷ niệm
buồn vui cùng những năm tháng học trò đã trôi đi dưới mái trường tiểu học Cát Linh
thân yêu. Ngôi trường vẫn còn đó chỉ có đám học trò chúng tôi là lớn dần và sẽ phải
rời xa mái trường.
Dũ đã nhiều năm trôi qua nhưng ngôi trường vẫn vậy, chẳng thay đổi là bao.
Cánh cổng sắt xanh với tấm biển phô dòng chữ “ TRƯỜNG TIỂU HỌC CÁT LINH”
đỏ thắm vẫn luôn mở rộng đón chào những học sinh mới và tạm biệt nhữgn học sinh
cuối cấp như chúng tôi. Đi vào sâu trong sân trường, tôi luôn cảm thấy dễ chịu và thoải
mái với bao cây xanh. nào cây đa cổ kính, trầm tư xế bóng những trưa hè, nào cây hoa
sữa non dáng gầy gầy, xương xương, hay anh bàng cao cao, lá xanh màu ngọc,hàng
cây cau cảnh xanh mát, tỏa hương thơm ngát,…tất cả gợi nên vẻ đẹp tuyệt vời cho
trường tôi. Ở giữa sân trường là sân khấu, nơi mà chúng tôi được nghe, thưởng thức
những tiết mục đặc sắc, hay đó cũng là nơi cô tổng phục trách chỉ huy buổi chào cờ,
những ngày lễ lớn. Bên cạnh là cột cờ với lá cờ đỏ tươi, ngôi sao vàng năm cánh như
nhắc nhở chúng tôi phải biết ơn những người đã hy sinh vè nền độc lập dân tộc
Việt Nam. hai bên cạnh sân trường là hai dãy nhà hai tầng, ba tầng. Đó là các phòng
học lớp 1, lớp 2, lớp 3, lớp 4 và lớp 5. Nhìn từ xa, hai dãy nhà như một con tàu rộng
lớn đưa chúng tôi tới những bến bờ của tri thức. Trong mỗi lớp học đều được trang trí
những cành phong lan và đầy đủ đồ dùng: bàn ghế, bảng, quạt, ti vi, đàu đĩa…Ở các
lớp còn được treo ảnh bác Hồ rất ngay ngắn. Vuông góc với dãy lớp học là các phòng
làm việc như phòng thầy hiệu trưởng, phòng cô hiệu phó, phòng đoàn đội, phòng tài

5vụ và đặc biệt là phòng vi tính giúp chúng tôi hiểu thêm về cộng nghệ thông tin, thư
viện với các loại sách giáo khoa, tham khảo truyện đọc giúp ích cho chúng tôi rất
nhiều trong học tập.
Ngôi trường tiểu học Cát Linh đã ghi dấu trong trái tim tôi một thời học sinh đầy
mơ ước. Tôi sẽ không bao giờ quên nơi này cũng những chuỗi ngày đẹp đẽ đầy ắp
những kỉ niệm bên thầy cô, bạn bè.
  

Em hãy tả lại cảnh sân trường em trước giờ ra chơi

Trước giờ ra chơi sân trường im đềm tỉnh lặng , chỉ có tiếng thầy cô giảng bài
và tiếng trống chuyển tiết…Bổng một hồI trống dài vang lên tùng! tùng! tùng! báo
hiệu giờ ra chơi đã đến .
Từ các lớp học các bạn ùa ra sân như đàn ong vở tổ không khí tỉnh lặng của sân
trường giờ đây đã được thay thế bằng tiếng cườI, tiếng gọI nhau in ỏI của các bạn học
sinh. Như thường lệ các bạn nhanh chóng xếp thành hàng ngũ ngay ngắn để tập thể ,
từng động tác được các bạn tập đều đặn theo tiếng trống bên cạnh đó có một số bạn
đùa giởn bị thầy bắt phạt , động tác cuối cùng kết thúc cùng vớI khẩu hiệu vang lên
một cách giòn giả “ khỏe ! khỏe!khỏe!” .Bây giờ các bạn học sinh vớI những chiếc áo
trắng và khăn hoàng đỏ trên vai đã tung tăng khắp sân trường, những trò chơi như đá
cầu, nhảy dây, bắn bi,….được các bạn nhanh chống tổ chức và tham gia rất vui vẽ,
tiếng reo hò cổ vủ làm náo động cả sân trường.Những quầy bán bánh kẹo dầy nghẹt
các ban học sinh. Nhưng bên canh những họat động náo nhiệt ấy cũng có những nhóm
5,3 ngườI tụ nhau ở hành lang của lớp trao đổI nhau về việc học tập và tranh thủ ôn
bài. thờI tiết hanh hanh, vừa khô vừa nóng nên bạn nào đôi má cũng ửng đỏ
Những cây dầu bóng vớI dáng khỏe khoắn thân trên gồ ghề , cao khoảng 5-6 mét cành
mọc vòng làm cho những tán cây xòe ra trông như cây dù ,cành lá sum xuê. Thỉnh
thoảng những cơn gió kẽ bay qua làm lay động những cành cây dầu bóng, chiếc lá bàn
màu đỏ đan chao lượng trong không trung rồI từ từ rơi xuống đất , trãi một tấm thảm
màu đỏ dướI gốc cây. Nơi mà các bạn tụm ba tụm bảy nói chuyện , cườI đùa . Xa xa từ
những cánh cửa sổ có những bạn đang tựa cửa nhìn ngắm cảnh vật thiên nhiên bên


ngoài .Cả một hoạt cảnh tuyệt vờI đang diễn ra trước mắt. Một hồI trống dài vang lên
tùng ! tùng! tùng! báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc, xa xa các bạn nhanh chân chạy về
lớp để xếp hàng vào lớp , sau đó bài “ Trương Tùng Quân trường em” được các ban
cất cao tiếng hát.Bỗng nhiên tâm hồn em dâng lên niềm vui xúc động khôn tả. Sân
trường trở lạI yên tỉnh như trước đây không hề có không khí nhộn nhịp sôi nổI nửa, mà
chỉ còn lại tiếng ru của gió , tiếng hót của chim trên cành cây.và rồI một âm thanh
vang lên “tùng!” báo hiệu cho một tiết học mớI đầy phấn khởI
Giờ ra chơi đi qua , tuy ngắn ngủI nhưng nó giúp chúng ta giảI tỏa được mệt
mõi ở những tiết học đầu , đồng thờI làm cho tinh thần sảng khoái hưng phấn hơn để
tiếp thu tốt hơn những bài học mớI ở các tiết học sau.
Như ông bà ta có câu
Học không chơi đánh rơi tuổI trẻ
Chơi không học mất cả tương lai.
Quả thật giờ chơi giữa buổI học là một trận mưa rào giữa ngày hè nắng nóng
  

Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi.

Đối với mỗi học sinh, giờ ra chơi như một người bạn giúp chúng ta thư giãn sau những
tiết học căng thẳng.
Tiếng trống giờ ra chơi đã vang lên bên tai mỗi học sinh. Từ các lớp, học sinh ùa ra
như những chú chim non, tò mò muốn bước ra ngoài không gian. Nắng đuổi bắt chùm
lộc non xanh mơn mởn, rồi đứng lại bên những cành phượng vĩ đỏ rực đang khoe sắc.
Dưới gốc cây phượng già, các bạn gái rủ nhau chơi nhảy dây. Những đôi chân xinh
xắn ấy, cùng bạn nhảy dây từng bước uyển chuyển. Bạn nào bạn nấy cũng cố gắng
nhảy thật nhịp nhàng, để đáp lại sự cổ vũ nhiệt tình của các bạn xung quanh. Gần đó
là trò chơi đá cầu cũng lí thú không kém. Quả cầu nhiều màu sắc như bảy màu tinh tú
của cầu vồng. Nó được đôi chân khoẻ khoắn, nhanh nhẹn của các bạn nam làm cho có
sức sống. Chẳng có thể nhìn thấy quả cầu xinh xinh đâu nữa, mà chỉ thấy đôi chân


3nhanh nhẹn thoắt lên, thoắt xuống của các bạn. mấy bạn đứng xem, người thì chăm
chú nhìn quả cầu tung lên hạ xuống, người thì trổ tài dự đoán xem bàn chân nào khéo
nhất. Cuối cùng, bạn Tuấn lớp tôi cũng giành chiến thắng bởi những cú đá hiểm hóc.
Có bạn muốn tìm cho mình một sự thư giãn nhẹ nhàng, lại đến bên gốc bàng xanh
mướt kia ngồi đọc những sách. Vẻ chăm chú ấy làm cho ai cũng tin rằng đó là những
cô gái, chàng trai sẽ là những tinh hoa cho xã hội, làm nên một cuộc sống tươi đẹp cho
chính mình và cả đất nước. Ngược lại, các bạn trai hiếu động lại tìm thấy niềm vui
riêng trong trò chơi đuổi bắt. Mồ hôi nhễ nhại toát ra như tắm, nhưng dường như nó
chẳng là gì đối với các bạn, bởi lẽ ai cũng thấy lòng rộn lên niềm vui của trẻ thơ. Chị
gió tốt bụng dùng chiếc quạt của mình xua tan cái nắng nóng cho cả sân trường.
Những bạn gái nhút nhát, dịu dàng lại luôn quây quần lại luôn quây quần bên gốc cây
xà cừ tâm sự. Sân trường vui thật đấy! Làm cho các chú chim sâu cũng phải ngó
xuống nhìn. Trên không trung, ông mặt trời cháy bỏng, ngó xuống nhìn nở nụ cười
thiên thần. Bỗng ba hồi trống vang lên, các bạn học sinh lần lượt vào lớp, ai cũng tươi
tắn như những đoá hoa ban mai. Bởi các bạn sắp bước vào những tiết học sôi nổi hào
hứng.
Giờ ra chơi ở trường em là vậy đó, nó mang lại cho chúng em biết bao kỉ niệm thân
thương, dưới mái trường mến yêu.
  

Tả trường em trước buổi học

Những buổi sáng đẹp trời, em cùng các bạn thường cắp sách tới trường với tâm
trạng háo hức phấn khởi. Bởi niềm vui của tuổi thơ chúng em là những giây phút túm
năm tụm bảy trước giờ học hay giờ ra chơi, những gây phút ngắm cảnh sân trường vào
buổi sớm mai.
Bầu trời trong xanh, thoáng đãng, không khí rất trong lành. Chỉ có tiếng lá cây
xào xạc và tiếng chim hót líu lo. Lúc này, sân trường thật tĩnh mịch, yên ả. Có rất ít
học sinh đến trường. Những ánh đèn trong lớp học dần được thắp sáng, những chiếc
quạt cũng dần bật lên, để lộ những hàng ghế màu vàng. Ba dãy nhà tầng được xếp theo
hình chữ L, để lại một khoảng sân trống rỗng với lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới,
cũng chẳng có tiếng học sinh nô đùa. Mặt trời đã nhô lên, trông giống như quả bóng
khổng lồ .Những tia nắng dìu dịu chiếu xuống sân trường làm nó sáng hẳn lên. Những
giọt sương sáng sớm đọng lại trên những chiếc lá xanh non long lanh như những hạt
ngọc. Một vài phút sau, học sinh đến nhiều hơn. Bây giờ, sân trường đã náo nhiệt hơn
lúc trước. Tiếng học sinh cười, nói vang dội khắp sân trường. Mỗi bạn chơi một trò,
bạn thì đá cầu, bạn thì nhảy dây…Chốc chốc tiếng reo hò lại rộ lên thán phục cổ vũ
cho những người thắng cuộc. Trên cành phượng, cành xà cừ những chú chim sẻ, chim
chích bông đua nhâu nhảy nhót, cất tiếng hót líu lo như muốn cổ vũ, hoà mình với
những cuộc vui phía dưới. Các thầy, cô giáo đều đã đến trường để chuẩn bị bài giảng
của mình. Bác trống nằm im nhìn chúng em. Các khu nhà sáng rực lên như được rát
vàng. Mấy phút sau, tiếng trống vào học vang lên: “Tùng! Tùng! Tùng!”, thế là giờ
học bắt đầu. Bên ngoài không khí lại tĩnh mịch, yên lặng trở lại. Chỉ còn lá cờ bay
phần phật và tiếng cô giáo giảng bài vang vang.
Em rất thích quang cảnh của buổi sớm mai vì đó là một quang cảnh yên tĩnh và
thơ mộng đáng nhớ.

Em hãy tả lại buổi sum họp của gia đình em hoặc gia đình em quen biết

Tết năm ngoái, bố mẹ về thăm hai chị em tôi. Cả gia đình tôi lại được ngồi bên nhau
trò chuyện thân mật sau một thời gian dài xa cách.
Cả nhà dang ngồi uống trà, đón tết trong phòng khách. ánh đèn nê ông toả ánh sáng
xanh dịu. chiếc tủ đứng bằng gỗ cẩm ly được đánh véc ni láng bóng như mặt gương,
nổi bật các đường vân như những nét hoa văn kì ảo. ấm trà nóng bốc hương sen nghi
ngút bên cạnh đĩa bánh mứt thơm ngon. Cây hoa đào với muôn ngàn cánh hoa nở rộ
vẫy chào năm mới. đồ dùng trong nhà được mẹ tôi sắp xếp rất gọn gàng.
Mẹ lấy trong va ly ra hai chiếc hộp quà xinh xắn. Ba nói:
- Nào! hai chị em con mở ra xem bố mẹ mua tặng món quà gì?
- à! Đó chính là một chú thỏ bông ngộ nghĩnh mà tôi mong có được nó từ bấy lâu
nay. Bà tôi mang ra một gói kẹo đưa cho hai chị em tôi:
- Hai cháu ăn xong nhớ đánh răng kẻo bị sún thì khổ.
Bé Long chen vào quả quyết:
- Long thương bà này, thương ba, mẹ, chị My và …cô Hiền nữa. Vừa nói Long
vừa giơ ngón tay ra đếm làm cho cả nhà phì cười. Ba hỏi với giọng nói sao mà ấm áp
quá.
- Thế năm nay con có được giấy khen không?
Tôi thưa với bố và khoe tấm giấy khen:
- Có ạ!
Bố xoa đầu tôi cười:
- Tốt lắm! Cố học giỏi cho mẹ và ba mừng nhé con.
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, chứa đựng cả một biển trời yêu thương dành cho tôi.
Mẹ nở một nụ cười kín đáo, một niềm vui khôn tả. Trên ti vi chiếu chương trình đón
tết. A! ở hồ Gươm đang bắn pháo hoa đẹp quá! Đêm giao thừa đó, cả gia đình tôi quây
quần bên nhau suốt đêm.
Cứ năm nào cũng thế, gia đình tôi luôn có được những giờ phút sum họp thật vui vẻ,
đầm ấm. Hai chị em tôi thật hạnh phúc trong mái ấm gia đình, trong vòng tay yêu
thương của ba mẹ
  

Em đã có dịp đến thăm một cảnh đẹp của địa phương em ở hoặc ở nơi khác. Em hãy thuật lại cuộc đi thăm đó.

Nhân dịp sinh nhật chị em lần thứ mười bốn, mẹ đã cho chúng em đi chơi hồ
Gươm. Một cảnh đẹp nổi tiếng.
Hôm nay bầu trời trong xanh in bóng xuống mặt hồ. Mấy chú chim thay nhau hót
những bài ca đặc biệt. Chị gió thì thướt tha đi qua tạo cho ai cũng cảm thấy dễ chịu.
Sau ba mươi phút bon bon trên đường bằng chiếc xe máy của bố, cả em, mẹ và chị em
đều cảm nhận được hồ Gươm đã ngay trước mắt, Mẹ và chúng em dắt tay nhau đi dạo
một vòng quanh hồ, đã lâu lắm rồi em mới tới đây. Là chủ nhật nên ở đây có rất nhiều
khách du lịch tới tham quan và mỗi người lại có một cách nghĩ riêng về hồ Gươm.
Còn trong con mắt trẻ thơ của em hồ Gươm như một chiếc gương khổng lồ của thành
phố Hà Nội. Em đã từng được nghe câu chuyện bà kể về việc vua Lê Lợi trả gươm cho
thần rùa Kim Quy. Mẹ con em chọn một chỗ rõ nhất để nhìn Tháp Rùa. Tháp Rùa cổ
kính, uy nghi đứng trên gò đất xanh rì cỏ nổi giữa mặt hồ. Mẹ bảo rằng đã từng có
người nhìn thấy cụ Rùa từng lên gò đất dó và cũng từ đấy mọi người coi Tháp Rùa là
cung điện của thần Rùa Kim Quy. Mẹ còn bảo Tháp Rùa cũng chính là một nhân
chững lịch sử nước ta. Nó đã chứng kiến nước ta bị xâm lược, đã chứng kiến nước ta
giải phóng và bây giờ đang ttrên đà phát triển. Nó cũng là nơi đầu tiên cắm chiếc cờ
đỏ sao vàng của nước Việt Nam dân chủ cộng hoà. Nối hồ Gươm với đền Ngọc Sơn là
chiếc cầu Thê Húc cong cong như con tôm và cũng là chiếc cầu duy nhất sơn màu đỏ
chon chót, bóng bẩy. Cuối đuôi con tôm đặc biệt này được bao phủ bằng chiếc cổng lá
cây làm từ các cây cổ thụ mát rượi. Ngay trước cửa đền là hàng chữ đẹp của Nguyễn
Siêu, thần đồng nổi tiếng Việt Nam. Sát bên trái cửa đền là ngọn Tháp bút cao sừng
sững mà theo nhiều người hàng ngày vẫn viết những việc làm tốt của mọi người lên
trời cao. Đi sát vào đền ta còn có thể chiêm ngưỡng cụ Rùa to hơn cả bàn cô giáo lớp
em. Đối với những người già thì hồ Gươm không những chỉ đẹp mà còn vì là nơi có
không khí trong lành bởi cây đa nghìn tuổi, những cô gái liễu rủ hàng ngày gội mớ tóc
dài. Hồ Gươm càng tưng bừng hơn khi bạn đến vào ngày giáp Tết như thế này bởi
những bồn hoa hàng ngày đã được xếp thành chữ đầy sắc màu. Khách du lịch còn có
thể ăn kem tại nhà Thuỷ Tạ mà theo cách nói vui của chúng em đó chính là cung điện
của vua Thuỷ Tề.
Chiếc đồng hồ trên nóc nhà bưu điện điểm báo sáu giờ, mẹ con em vội vã về nhà.
Ngay trên đường về em đã nghĩ rằng hồ Gươm là cảnh vật quý mà ta cần giữ gìn cho
muôn đời sau.
  

Popular Posts